Võ Phong Trần

NỖI BUỒN CỦA ÁO DÀI




Thi nhân ơi!
Tết năm nay,em buồn lắm biết không?
Cái từ"cách tân" như con dao cắt thịt!
Hình ảnh áo dài mà anh ưa thích
Biến thành trang phục mùa hè của người Trung Hoa...



Dài không đến gối,củn cởn,xót xa
Ống quần thì túm chặt như cow-boy Texas!
Có người lại sợ áo dài không mát
Phía bên trong chơi nguyên một chiếc váy xòe..

 
Cái từ cách tân sao lắm nhiêu khê?
Đường cong của thi nhân không còn thấy nữa!
Thơ anh có người nguyện suốt đời giữ lửa
Còn Áo Dài em,liệu tồn tại hay không??

 
Lên xe hoa, e ấp chọn màu hồng
Nhưng hai tà áo,không thể bay trong gió!
Vòng eo thiếu phụ mà anh hằng nhung nhớ
Sẽ có ngày biến mất trong thi ca...

 
Bao cô gái Việt,nhờ em thành Hằng Nga
Lụa Thái Tuấn cũng vang danh thế giới!
Giữ quốc hồn,em biết anh không đổi mới
Đã là áo dài,trước gió phải tung bay...

 
Võ Phong Trần

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 14 tháng 8 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "NỖI BUỒN CỦA ÁO DÀI"